"Giữa chồng và người tình, tôi nên lựa chọn ai?"
Tôi 26 tuổi, vừa lập gia đình gần 1 tháng. Chồng tôi yêu thương và tốt với tôi, điều này đáng lẽ khiến tôi cảm thấy mãn nguyện. Tuy nhiên, cuộc sống không hoàn hảo và có những điều không như mong muốn của tôi. Tôi viết ra câu chuyện này như một lời thú tội, mặc dù tôi biết mình cảm thấy tồi tệ và đau khổ. Tôi sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ làm nông và cán bộ xã, dạy dỗ tôi và các chị em sống nghiêm túc và giản dị. Là con thứ ba, tôi không ăn chơi như bạn bè, nhưng vẫn có chút nhan sắc và được nhiều chàng trai để ý.
Hùng, chồng tôi hiện tại, là người cùng làng và hơn tôi 5 tuổi. Khi anh học lớp 10, tôi mới học lớp 8 và anh đã để ý tôi từ đó. Đến khi tôi học xong cấp II, anh bắt đầu tán tỉnh nhưng tôi không biết yêu đương và từ chối thẳng thừng. Dù vậy, Hùng vẫn kiên trì theo đuổi, luôn quan tâm và hỗ trợ tôi. Khi tôi lên cấp III, anh vẫn chờ đợi dù tôi không thích anh vì không phải mẫu người tôi muốn. Mọi người nghĩ tôi đã có người yêu vì Hùng theo đuổi lâu như thế.
Không chàng trai nào dám đến nhà tôi, dù nhiều người thích tôi. Tôi sống nội tâm, chỉ có Hùng quan tâm và hiểu tôi. Dù không yêu Hùng, tôi cảm nhận được tấm chân tình của anh. Hùng nổi tiếng là người chung tình, còn tôi bị xem là kiêu căng. Bạn bè nói tôi may mắn trong tình yêu vì có người theo đuổi, nhưng tôi chỉ cảm nhận sự chân thật chứ không yêu Hùng. Đến năm lớp 12, tôi vẫn chưa tìm được người tâm đầu ý hợp. Một ngày cuối năm, bố Hùng gặp tai nạn giao thông, gây bất ngờ cho tất cả.
Bố Hùng là một người tốt và mẫu mực, nên Hùng cần an ủi và tôi trở thành niềm an ủi của anh ấy. Dù tôi không muốn làm người yêu Hùng, nhưng mọi người và Hùng lại hiểu như vậy, khiến tôi không thể giải thích. Sau nửa năm học xong lớp 12, vào đêm Noel, tôi gặp Sơn - một chàng trai cao, đẹp, có nụ cười duyên. Chúng tôi nhanh chóng thích nhau, mặc dù ở hai xã khác nhau nhưng quê ngoại của Sơn cùng làng với tôi. Ít hôm sau, Sơn đến nhà tôi chơi và biết tôi đã có người yêu.
Dù dè dặt và ngại ngùng, chúng tôi vẫn trò chuyện rất nhiều. Sơn luôn lịch sự và tốt bụng, nhưng vì mới quen và tôi nghĩ anh có bạn gái, nên chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao, không dám đề cập đến tình yêu. 5 tháng sau, trước khi Sơn đi nước ngoài, tôi cùng bạn xuống tiễn anh. Trong khoảnh khắc chỉ có hai đứa, anh ôm tôi, khiến tôi cảm nhận được hạnh phúc lần đầu. Chúng tôi không nói gì, nhưng hiểu tâm trạng của nhau. Sơn phải đi xa mà chưa có đủ thời gian để yêu. Chúng tôi không trách móc hay hứa hẹn gì, chỉ ôm nhau tiếc nuối về thời điểm gặp nhau quá muộn. Anh đi, còn tôi tiếp tục cuộc sống, nhưng hình ảnh của Sơn luôn trong tâm trí tôi.
Tôi luôn nhớ đến Sơn và kỷ niệm của chúng tôi. Mỗi đêm, tôi vẫn nhớ anh và thương anh nơi xứ người. Ngày ấy chưa có điện thoại, chúng tôi chỉ chat trực tuyến, không dám nói nhiều vì lo lắng về tương lai. Anh luôn động viên tôi cố gắng trong cuộc sống. Tôi đã nộp đơn học trung cấp kế toán, vừa học vừa chờ đợi anh, đó là điều tôi luôn giữ trong lòng.





Source: https://afamily.vn/chong-va-nguoi-tinh-toi-biet-chon-ai-day-20120229042424756.chn